Việc đầu tiên là Hứa Trăn đi một chuyến đến Cam Châu để thăm sư phụ, sau đó sẽ đi đến thủ đô. Đông Nhạc đã thuê cho Hứa Trăn một căn hộ gần trụ sở công ty, diện tích không lớn nhưng các biện pháp an ninh rất tốt, có thể đảm bảo quyền riêng tư của nghệ sĩ một cách hữu hiệu.
Đúng vậy, hiện tại hắn đã là một nghệ sĩ nổi tiếng.
Khi Hứa Trăn làm thủ tục kiểm tra an ninh tại sân bay, Hứa Trăn lập tức bị nhiều người nhận ra ngay khi vừa tháo khẩu trang.
May mắn thay, không có nhiều cô gái trẻ xung quanh, cho nên cũng không gây quá nhiều sự ùn tắc.
Khi đến căn hộ ở thủ đô, Hứa Trăn mới nhận ra nửa năm bay, hành lý của mình đã thay đổi từ chiếc ba lô khi mới xuống núi thành năm chiếc xe đẩy lớn như hiện nay.
Cái đầu tiên chứa một số quần áo mới mua và một số bộ tóc giả.
Cái thứ hai chứa trọn bộ sách giáo khoa dành cho cấp trung học phổ thông,
Cái thứ ba, thứ tư, thứ năm là rất nhiều sách tham khảo và sách bài tập khác nhau...
A, thật sự quá đau đầu!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Hứa Trăn đã học đến sức đầu mẻ trán.
Gia khoa + các khóa học online + tự học, mặc dù có trí nhớ rất tốt nhưng chỉ ở mức bình thường về tư duy logic, cho nên học toán, ngoại ngữ và các môn khác thì Hứa Trăn hoàn toàn mù tịt.
Vào đầu tháng 9, khi hắn nghe nói, cuối cùng mình cũng được tham gia vào tổ quay phim, Hứa Trăn lại có một ảo giác “Trở về nhà” không thể giải thích được.
“Nếu đã như vậy, không bằng cứ dứt khoát mua căn hộ ở Hoành Châu là được.”
Quay trở lại thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu quen thuộc, Chu Hiểu Mạn ôm chiếc quạt nhỏ của mình và phàn nàn khi đang bước đi: "Chúng ta đã dành gần 80% thời gian ở đây trong năm nay!"
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Sau khi nhận phòng khách sạn, Hứa Trăn cùng Chu Hiểu Mạn buông hành lý và đến đoàn làm phim "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" để báo danh.
Đến thời điểm này, việc quay phim đã bắt đầu được hơn nửa tháng.
Tuy nhiên, vì vai diễn của Diệu Tăng Vô Hoa không có xuyên suốt toàn bộ phim, nên cho đến thời điểm này hắn mới được vào nhóm.
Khi Hứa Trăn đến phim trường, đoàn làm phim đang phối họp cảnh quay giữa Sở Lưu Hương cùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
Người đóng vai Sở Lưu Hương quả nhiên là Trần Chính Hào, Hứa Trăn cũng từng giáp mặt đối phương khi đi tham gia thử vai Hạ Tuyết Nghi.
Mà nam diễn viên đóng vai Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng thì rất lạ mắt, Hứa Trăn thậm chí còn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là gặp mặt.
"Ồ, tiểu Hứa đến rồi."
Bên lề, đạo diễn Đặng Đại Diễn nhìn thấy hắn, liền cười vẫy tay chào hỏi: "Nào, đến xem phần này, thật sự rất thú vị."
Hứa Trăn nghiêng mình về phía trước, mắt vừa thấy, đó là cảnh hai người đang diễn một đoạn đánh võ trên nóc nhà.
Trần Chính Hào có kinh nghiệm rất phong phú, cảm giác giữ thăng bằng trên dây cáp cũng rất tốt, hơn nữa các động tác của hắn ta trông vô cùng đẹp mắt.
Nam diễn viên đóng vai Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng còn dữ dằn hơn, đi trên mái nhà dựng đứng như bậc tam cấp, dây cáp gần như chỉ là sợi dây an toàn của hắn.
Hứa Trăn đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, cảm thán nói: "Người đóng vai Nhất Điểm Hồng có công phu rất tốt.”
Đặng Đại Diễn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Đúng vậy, tiểu Hứa rất có mắt nhìn, người này là diễn viên đóng thế của đoàn chúng ta.”
Hứa Trăn khẽ giật mình, đáp: “Trần Chính Hào tự mình đóng với diễn viên đóng thế sao?”
Siêu sao nào tên tuổi lớn như vậy, lại dám để diễn viên đóng thế phối diễn với Trần Chính Hào?
Đặng Đại Diễn bình thản ung dung mà đẩy đẩy mắt kính, nói: “Ừm, diễn viên đóng vai Nhất Điểm Hồng có việc nên đã xin phép vắng, đến ngày 8/10, hắn mới có thể quay lại đoàn.
“Mà tôi thấy diễn viên thế thân này đóng khá tốt, cho nên dứt khoát để hắn diễn cũng được.
“Cậu cứ kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi chờ đi!”
Hứa Trăn: “……”
Oa, Đặng đạo, là kẻ tàn nhẫn!
Vài phút sau, cảnh quay hoàn thành xuất sắc, một lần liền thông qua. Tiếp theo đó là một cảnh quay đối thoại.
Hứa Trăn lật xem kịch bản và phát hiện câu chuyện này tình cờ là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng cùng Sở Lưu Hương. Trong quá trình tra án, Sở Lưu Hương vô tình chạm trán với Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng đang chấp hành nhiệm vụ ám sát. Mặc dù cả hai không quen biết nhau, nhưng họ đã nhận ra thân phận của nhau thông qua cách chiến đấu.
Sau đó, Sở Lưu Hương tiếp tục điều tra vụ án, nhưng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng cứ liên túc vờn xung quanh hắn, một hai nhất quyết phân rõ cao thấp.
Không có gì lạ trong phân đoạn này, nhưng điều kỳ quái lại là…
Cuộc nói chuyện giữa hai người này quá nhàm chán, không phải sao?
Sở Lưu Hương cùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, đều là hai đại hiệp giang hồ. Mỗi lần gặp nhau, câu chuyện giữa hai người chỉ xoay quanh vấn đề “Tại sao ngươi muốn giết ta?”, “Ta chính là muốn giết ngươi.”, thú thật, vô cùng nhàm chán.
Nó chỉ đơn giản là một tác phẩm văn học mạng tiêu biểu mà Hùng Tiên Sinh liều mạng để kiếm nhuận bút!
Hứa Trăn nhìn lời thoại trong kịch bản, thật sự có chút nói không nên lời.
“Tại sao ngươi cứ đi theo ta?
“Không lẽ chỉ vì muốn kiếm trên tay ta đâm về phía yết hầu của ngươi!”
Lúc này, hai người trong sân đã bắt đầu cảnh quay của mình.
Giọng điệu, cử chỉ, ánh mắt và các biểu cảm của Trần Chính Hào đều rất đúng chỗ, trong khi lời thoại của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng hoàn toàn là học sinh tiểu học đọc văn bản và phương ngữ vẫn còn nặng nề.
Đặng Đại Diễn bất đắc dĩ mà bĩu môi.
Quên đi, đến hậu kỳ cứ sử dùng lồng tiếng để phối âm lại, về phần hình ảnh có thể xem là được.